Pages

Subscribe:

Ads 468x60px

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

Vợ cao tay giúp chồng tỉnh cơn say nắng - Truyện ngắn

Kỷ niệm 16 năm ngày cưới, tôi tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ở nhà hàng, mời một số người thân chung vui. Tôi tạo thêm bất ngờ cho vợ bằng một món quà xinh xinh.

Bà xã tôi có vẻ hạnh phúc lắm. Mấy người thân trong gia đình bình luận: “Cha này năm nay sao sến đột xuất vậy? Mấy năm trước đâu thấy chả nịnh vợ đâu…”. Họ nói vậy cũng phải, từ trước đến giờ tôi chả bao giờ quan tâm đến mấy vụ sinh nhật vợ hay kỷ niệm ngày cưới. Nhưng từ năm nay trở đi, tôi nhủ lòng phải thay đổi. Không chỉ riêng chuyện sinh nhật hay kỷ niệm ngày cưới mà cả mọi mặt trong đời sống gia đình, tôi phải chăm sóc, phải thương yêu vợ mình nhiều hơn. Lý do thì chỉ có tôi và vợ biết…


Tôi mang ơn, thậm chí là mắc nợ bà xã tôi nhiều lắm. Tôi đã phạm phải một sai lầm tưởng có thể làm tôi tiêu tan cả danh dự, sự nghiệp. Nó đem lại cho vợ tôi bao nhiêu nỗi đau, hờn tủi… Đáng lẽ cô ấy phải ghét, phải hận tôi, thậm chí tìm cách trả thù. Nhưng, cô ấy đã giúp tôi qua cơn hoạn nạn, và dang tay đón tôi quay về mái ấm gia đình.

Lúc chưa lấy vợ, tính tôi đào hoa bay bướm, bồ bịch cũng nhiều. Lập gia đình, tôi tu tỉnh lại, không dám dấn sâu vào mấy chuyện phiêu lưu tình ái nữa. Tuy nhiên, cái tật thấy cô nào xinh xinh là mồm năm miệng mười thì tôi vẫn không bỏ được. Hơn một năm trước, tôi được cơ quan cử đi học lớp nâng cao nghiệp vụ. Ở đó, tôi gặp Hương. Hương thua tôi ba tuổi, cũng đã lập gia đình, có một con trai năm tuổi. Lúc đầu, tôi nghĩ là chỉ chọc ghẹo vài câu cho vui. Nhưng rồi những buổi học chung, những lần mượn nhờ tập vở, mời nhau một ly nước sau giờ học…, tôi và Hương dần thân thiết.

Khi lớp học kết thúc cũng là lúc chúng tôi bắt đầu mối quan hệ vụng trộm. Tôi và Hương ngầm hiểu và thỏa thuận với nhau, xem đây là một niềm vui ngoài luồng chứ không muốn ảnh hưởng đến gia đình hai bên. Chúng tôi thỉnh thoảng hẹn nhau cà phê, tranh thủ gặp nhau vào giờ nghỉ trưa. Chuyện tưởng cứ vậy là êm, tôi vui vẻ và hài lòng với những cảm xúc thú vị của việc “ăn vụng”, thậm chí còn tự hào vì mình hay, mình giỏi, có bồ mà gia đình vẫn êm ấm, vợ không mảy may nghi ngờ.

Nhưng “giấy không gói được lửa”, chẳng hiểu sao mà chồng Hương phát hiện sự việc. Anh ta nổi điên lên. Hương bị chồng đánh đến gãy cả răng, phải ôm con bỏ về nhà mẹ lánh nạn. Đánh vợ chưa đủ, anh ta tìm mọi cách để trả thù tôi. Anh ta tìm hiểu mọi thông tin về tôi, từ địa chỉ nhà, cơ quan làm việc đến gia đình. Rồi anh ta hẹn gặp vợ tôi. Trong cuộc gặp, anh ta kể rõ mọi chuyện, đề nghị vợ tôi tham gia một kế hoạch trả thù hai kẻ ngoại tình.

Vợ tôi từ chối thẳng thừng lời đề nghị của chồng Hương: “Tôi sẽ không bao giờ làm điều gì tổn hại đến chồng tôi”. Rồi vợ tôi về, kể lại mọi chuyện với tôi, không gây gổ, không giận dỗi, không ghen tuông, cũng không trách móc, chỉ nhẹ nhàng bảo: “Em tin những chuyện anh ta kể về mối quan hệ giữa anh và vợ anh ta là thật. Nhưng em biết tính anh, em nghĩ đối với anh đây chỉ là một cuộc chơi qua đường. Anh vẫn dành tình yêu cho em, cho con, cho gia đình mình. Em rất buồn, rất đau khổ, nhưng em sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, với một điều kiện duy nhất là anh đừng bao giờ để chuyện này tái diễn. Anh có hứa với em không?”. Trước sự rộng lượng như vậy, tôi xấu hổ, cam kết chấm dứt hoàn toàn quan hệ với Hương.

Nhưng chồng của Hương không dừng tay. Anh ta làm đơn tố cáo gửi đến cơ quan tôi. Rồi anh ta kéo cả gia đình đến gây ồn ào nơi tôi làm việc. Lúc ấy, tôi đang chuẩn bị được đề bạt lên trưởng phòng, sự xuất hiện của anh ta làm mọi thứ đảo lộn. Vợ tôi đã tìm gặp sếp của tôi. Nàng đã bảo vệ tôi bằng khẳng định: “Với tư cách là vợ, tôi tin chồng tôi không ngoại tình. Xin mọi người suy xét cho kỹ, đừng làm tổn hại danh dự chồng tôi…”. Nhờ vợ tôi ra mặt, tôi thoát nạn.

Sau lần ấy đến nay, vợ tôi giữ đúng lời, không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Nàng vẫn chăm sóc tôi, vẫn lo lắng cho gia đình như chưa hề xảy ra chuyện gì. Phần tôi, tự bản thân thấy vô cùng có lỗi với vợ, hổ thẹn hơn trước cách xử sự cao đẹp của cô ấy. Tôi thay đổi hẳn, toàn tâm toàn ý với vợ con, để xứng đáng với sự bao dung của bà xã tôi - người vợ tuyệt vời.

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2016

Chân ngắn sao phải xoắn - Truyện ngắn

Có lẽ tôi không phải người hợp gu của cậu. Một con bé lùn sẵn sàng xách ba lô và đi, một con bé chân ngắn mê tít những cuốn truyện tranh Conan và những vụ án kinh điển, một con bé bốn mắt luôn luôn thích mặc những bộ quần áo quái gở. Không phải mẫu người dịu dàng và điềm tĩnh, như Thu.

***


Tôi thường xuyên gặp lại Khánh sau buổi chia tay ở Roma Coffee. Trên hành lang, khi cậu ấy ôm một tập giấy kiểm tra và trò chuyện gì đó với cô bạn lớp trưởng, trong căng-tin, khi cậu ngồi một mình cùng lon coca, thỉnh thoảng đeo tai nghe, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm đọc bài. Đôi khi trong thư viện, như bây giờ. Khánh ngồi cùng một cô bạn có mái tóc dài đen nhánh buông xõa và cặp kính viền đen dễ thương, cô bạn đi cùng cậu ấy vài ngày nay. Đôi lúc họ dời mắt khỏi trang sách, nói với nhau vài ba câu, có lẽ là thảo luận một vấn đề nào đó, lại có lúc họ chỉ nhìn nhau, khi hai ánh mắt gặp nhau giữa không trung, môi họ lại vẽ một nụ cười thật tươi.

Tôi cứ ngơ ngẩn nhìn Khánh và Thu đến nỗi quên bẫng cả cuốn sách đang mở trước mặt. Những hình ảnh xưa cũ ngọt như viên kẹo tẩm đường lần lượt nối nhau trượt qua óc tôi. Đó là những ngày cận kề ngày thi, Khánh ngồi trong thư viện cẩn thận chỉ cho tôi lỗi sai trong cấu trúc tiếng Anh, vài công thức hóa học hóc búa hay một phép toán khó nhằn. Khi rảnh rỗi, cậu ấy sẽ ngồi thật chăm chú vào cuốn sách mình đang đọc, tai đeo headphone kín mít. Tôi thích ngồi bên cạnh ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cậu ấy, thích nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu trong lúc đọc sách, học bài. Khánh là một người khá trầm lặng, cậu ấy luôn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, thế giới của những con số, những thí nghiệm vật lí, hóa học lằng nhằng. Ở bên Khánh, tôi cảm thấy tin tưởng và an toàn. Nhưng có lẽ cậu ấy không cảm thấy như thế khi ở bên tôi. Có lẽ tôi không phải người hợp gu của cậu. Một con bé lùn sẵn sàng xách ba lô và đi, một con bé chân ngắn mê tít những cuốn truyện tranh Conan và những vụ án kinh điển, một con bé bốn mắt luôn luôn thích mặc những bộ quần áo quái gở. Không phải mẫu người dịu dàng và điềm tĩnh, như Thu.

Tôi rầu rĩ đứng lên và chậm rãi sải những bước ra ngoài cửa, trong đầu vẫn chứa chất những ưu tư về Khánh. Một người đối diện va vào vai phải của tôi. Cú va khá mạnh, những cuốn sách dày trong tay người đó thi nhau rơi xuống đất tạo thành một cảnh tượng hỗn độn. Hầu hết những người đang ngồi trong thư viện đều nhìn về phía chúng tôi. Cảm nhận được ánh mắt của Khánh đang chiếu về mình, tôi vội vàng ngồi thụp xuống đất, hai tay luống cuống thu dọn những cuốn sách. Trong lồng ngực, trái tim nhỏ bé đập liên hồi như trống trận.

Cho đến khi biết chắc không còn một ai nhìn, tôi mới từ từ đứng dậy và trả lại cho người đối diện những cuốn sách rất dày một cách khá vất vả. Cậu bạn đó trông gầy còm nhom và khá là cao, vì chiều cao thấp một cách đáng thương nên tôi chỉ đứng ngang ngực cậu ta. Mái tóc nâu bù xù đến kì dị cùng một chiếc quần bò rách ngang gối, tôi nhận ngay ra Phước. Hồi hội diễn văn nghệ năm ngoái, Phước hát bài "Tạm biệt nhé" của Lynk Lee, giọng cậu rất dày và mượt. Thậm chí có vài anh chị lớp mười hai đã khóc khi bài hát của cậu kết thúc. Phước bỗng dưng trở thành một điểm thu hút của cả khối mười, và bây giờ điểm thu hút ấy đang ở ngay trước mặt tôi.

Phước giơ tay đỡ lấy chồng sách, nhoẻn một nụ cười rất đẹp, hỏi:

- Xin lỗi cậu nhé. Này Vân, cậu học bên chuyên Sử, phải không nhỉ?

- Ơ, đúng rồi. Sao cậu biết? - Tôi ngẩn người nhìn cậu bạn.

Phước chỉ tay vào phù hiệu của tôi rồi bảo:

- Mình là Phước, lớp Hóa. Nếu chiều cậu rảnh, tớ mời cậu bánh ngọt, ở Nguyễn Du, ba rưỡi. Coi như xin lỗi, được không?

Tôi hơi bất ngờ trước lời đề nghị của cậu bạn nhưng vẫn gật gật đầu, dù sao chiều nay tôi được nghỉ buổi học đội tuyển và không có ý định tiêu tốn nó để nhớ tới Khánh cùng những mớ bòng bong xung quanh cô bạn gái mới của cậu ấy. Phước chào tôi rồi ngồi xuống một bàn gần đấy, đeo tai nghe và bắt đầu đọc sách. Tôi nhìn lướt qua bàn của Khánh, quả quyết sải những bước chân thật nhanh.

Chiều khá mát mẻ và dễ chịu. Tôi lượn qua cửa hàng truyện tranh quen, chọn lấy một cuốn Conan trước khi tới gặp Phước. Điều tôi không ngờ tới là cậu bạn đã ngồi ở đấy có vẻ từ rất lâu và đang chăm chú đọc. Ồ, ý tôi là cái thứ cậu ta đang cầm trên tay là số Conan mới nhất. Khi gặp được một người chung sở thích với mình, đặc biệt là người không ngờ tới, chúng ta luôn cảm thấy phấn khích. Và tôi-đang-vô-cùng-phấn-khích. Tôi chạy ào tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Phước, vỗ một phát vào lưng cậu ta, nói:

- Ê, cậu cũng thích Conan hả?

Phước tròn mắt nhìn cuốn truyện tôi đang huơ huơ trên tay, sau đó có vẻ rất phấn khích giật lấy mà gào lên:

- Này, cuốn này tớ chưa có, cậu mò thật siêu nha.

Ồ, thật tuyệt khi có thêm một người bạn mới rất hay ho và càng tuyệt hơn nữa khi cậu ta có chung sở thích với mình, dù chỉ một xíu xiu, và dù cậu ta mê tít tài năng của siêu đạo chích Kid trong khi tôi lại chết mệt với tài phá án cực đỉnh của chàng thám tử Kudo.

- Shinichi đẹp trai hơn, cậu nhìn thấy không tóc của Shinichi đẹp hơn Kid nhiều.

- Gì chứ, tóc như thế mới gọi là có cá tính chứ. Cậu không thấy quần áo của Kid mặc rất đẹp hở?

- Này đó chỉ là lúc đi trộm đồ thôi. Quần áo của Shinichi cũng đẹp chứ bộ.

Những mẩu đối thoại như thế thường xuyên xuất hiện khi tôi và Phước gặp nhau và chưa bao giờ trong chúng tôi phân định được thắng thua nên cái việc Kid và Shinichi ai đẹp trai hơn, ai tài năng hơn vẫn luôn cứ treo lơ lửng ở đấy. Và giữa hai kẻ ngốc nghếch vẫn hay xảy ra những trận cãi vã nho nhỏ (hoặc cũng có thể là to to :)) chỉ vì vấn đề ngốc xít đó.

***

Phước là một người thế nào nhỉ, cậu ấy khác hoàn toàn với con người trầm lặng và điềm tĩnh như Khánh. Phước luôn nổi bật với cây đàn guitar và giọng hát rất mượt của mình. Dường như trong con người cậu ấy luôn tiềm tàng một loại sức sống mãnh liệt chỉ chờ bùng nổ và trong máu cậu ấy thì luôn luôn có dư chất liều. Kiểu như Phước sắn sàng núp ở đâu đấy trên hành lang, chờ bạn đi tới và a lê hấp, khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc dài mượt của bạn sẽ thêm phần lung linh vì những hạt kim tuyến nhỏ xíu dính cực chắc và mang những màu sắc sặc sỡ. Hoặc kiểu như một ngày trời mưa âm u, cậu ta cùng lũ bạn canh me ngắt cầu dao điện cả tầng để bọn học sinh trong lớp mừng hụt một phen. Ồ, có thể lắm chứ. Chả thế mà vài lần lên ghi chép thời khóa biểu hay lịch lao động cho lớp, thế nào tôi cũng gặp Phước ở đấy cùng thầy ở ban đao đức. Ngay khi thầy ra khỏi cửa phòng, cậu ta liền thu lại gương mặt hối lỗi của mình, cười nhăn nhở với tôi và làm khẩu hình miệng. Đại loại kiểu: "Ê Chân Ngắn, trông cậu hôm nay cao hơn một tí đấy. Ồ, tớ quên mất, cậu là Chân Ngắn mà, sao cao nổi?"

Hừm, Phước sẽ là một cậu bạn khá hay ho đây, nếu mà cậu ta không thần tượng hóa siêu đạo chích Kid và cả ngày gọi tôi là Chân Ngắn. Hmm, thì chiều cao của tôi cũng có khiêm tốn đấy và người tôi thì hơi mũm mĩm một chút xíu xiu, tôi cam đoan với bạn, là chỉ một chút xíu xiu thôi. Và dù tôi đã thử đủ mọi cách, từ chăm tập thể dục, ăn trái cây đều đặn đến uống sữa mỗi tối trước khi ngủ, nhưng cân nặng mới chỉ giảm chút chút còn chiều cao thì không khá khẩm hơn tẹo nào, vẫn cứ thấp một cách đáng thương như vậy.

Nhưng mà dù sao thì tôi cũng nói rồi đấy, ngoại trừ những việc đó thì Phước là một cậu bạn (rất) hay ho. Thế nào nhỉ, khi ở bên cậu ấy, tôi mới bộc lộ được chính con người mình. Khi mà hẹn hò với Khánh, hay ở trên lớp, tôi luôn luôn được dán cái nhãn là lớp phó lao động ngoan ngoãn và chăm chỉ, và đương nhiên là phải xuất hiện cùng những bộ quần áo rất ư là bình thường. Nhưng khi đi chung với Phước, tôi không lo ngại điều gì, thoải mái diện chiếc áo phông đầu lâu xương chéo hay chiếc quần bò rách tả tơi đậm chất đường phố, hoặc là đeo đủ thứ vòng kì quái loằng ngoằng lên cổ tay gầy nhẳng của mình. Một hình ảnh hoàn toàn khác. Tôi vẫn còn nhớ như in cái nhìn thảng thốt đầy ngạc nhiên và có chút chút thất vọng của Khánh, khi vô tình nhìn thấy tôi ăn mặc kì quái như vậy trượt ván cùng một lũ bạn kì quái không kém. Còn nếu đó là Phước á, tôi dám cá là cậu ta sẵn sàng cười nhăn nhở và nhảy vào cùng trượt ván với chúng tôi. Cậu ta can đảm hơn tôi nhiều, chí ít thì là dù khi vừa chạy bộ xong, vẫn đang mặc trên người bộ quần áo thể dục đầy mồ hôi cậu ta vẫn có thể chạy tới trước mặt một người bạn, chìa tay xin nước mà không hề mảy may lo nghĩ xem hình ảnh của mình đang tụt dốc không phanh thế nào. Được là chính mình, điều ấy luôn luôn dễ chịu mà.

***

Tôi ngồi trong thư viện thành phố, tai đeo headphone và đang đọc một cuốn sách trải nghiệm về du lịch. Tôi cũng thích "phượt" và mơ ước một ngày nào đó cũng có thể cho ra đời một cuốn sách nho nhỏ như vậy.

- Ê, mới đi Sa Pa hở?

Phước vỗ vào vai tôi và thì thầm nói. Tôi nhướn mày nhìn những hình ảnh trong facebook máy cậu ta, là những bức hình trong chuyến du lịch lên Sa Pa với hội bạn thích dịch chuyển của tôi. Tôi gật gù, rồi cười toét miệng:

- Thấy sướng không. Thèm quá đi ấy chứ!

Ai ngờ Phước chỉ nhún nhún vai:

- Ai thèm? Đây đi với hội bạn hồi hè năm kia rồi nhớ! Hóa ra Chân Ngắn cũng thích dịch chuyển cơ à? Bao giờ tớ dẫn Chân Ngắn đi chơi xa một lần nha.

Tôi tròn mắt nhìn Phước, trong khi cậu ta chỉ quăng một câu như vậy rồi thản nhiên giật lấy một bên tai nghe của tôi và bắt đầu mở sách ra đọc. "Cũng"?

- Ê này, này...

Sau đó một tuần, khi câu chuyện về những chuyến du lịch kia bắt đầu trôi vào dĩ vãng thì Phước đến nhà tôi, nói chuyện với ba mẹ tôi, rất ư là nghiêm túc và tử tế. Xong kéo tôi với một chiếc ba lô con con lên một chuyến xe. Ở đó tôi gặp hai người bạn nữa, có vẻ là một cặp.

- Ơ này, mình đi dâu đây?

- Hội An.

- Gì? Sao lại đi Hội An?

- Ơ này, bình thường chỉ có chân cậu ngắn thôi mà, sao hôm nay não cậu cũng ngắn nốt vậy? Không nhớ hôm ở thư viện tớ bảo sẽ dẫn cậu đi chơi một chuyến à? Bây giờ mình đi Hội An.

Thì ra cậu ta vẫn giữ trong lòng chuyện lời hứa đó, hừm, tôi còn tưởng cậu ta chỉ nói vu vơ thôi chứ. Môi vẽ một nụ cười rất ngọt, tôi tựa đầu vào vai Phước, mỗi niềm vui khe khẽ nảy mầm trong lòng.

Sau khi thuê phòng trọ xong, bốn người chúng tôi đi ăn. Lan và Quân khá vui tính, hòa đồng, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết hơn. Đến tối thì tách ra đi chơi riêng. Phố cổ Hội An về đêm lung linh trong những ánh đèn nhẹ nhàng tỏa ra từ những chiếc đèn lồng đủ màu sắc hai bên đường. Chúng tôi chầm chậm bước qua con phố với những mái nhà rêu phong mang đậm kiến trúc cổ xưa, hoài niệm, thơ mộng mà êm đềm. Phước lặng lẽ đi bên cạnh tôi, trầm mặc một cách khác thường. Đôi chân vẫn sải về phía trước, cậu ta đột nhiên lên tiếng:

- Ê Chân Ngắn, cậu từng thích Khánh đúng không? Và bây giờ vẫn thích, dù hai cậu đã chia tay? Đừng nói với tớ là cậu không biết Khánh là ai đấy nhé.

- Sao... sao cậu biết? - Tôi nhìn Phước đầy thảng thốt.

- Tớ không biết, tớ chỉ đoán. Cậu không thấy những câu trước là câu nghi vấn đấy à? Hôm ở thư viện, cái lần chúng mình gặp nhau ấy, tớ cứ thấy cậu nhìn cậu ấy suốt. Hmm, thình thoảng cậu ấy còn kín đáo nhìn về phía cậu vài lần nữa cơ.

Tôi im lặng chìm vào những mớ bòng bong. Tôi còn thích Khánh không? Hình như là còn. Tôi nhớ cậu ấy, luôn nghĩ đến cậu ấy những khi rảnh rỗi. Thậm chí khi buồn tôi còn muốn nghe cậu an ủi, khi vui muốn nhìn thấy nụ cười của cậu. Tôi thực vô dụng và ngốc nghếch.

- Ê này Chân Ngắn, sao không trả lời?

- Này Phước, phải nói thế nào nhỉ? Khi gặp Khánh tớ luôn cố tỏ ra là mình dịu dàng, điềm tĩnh. Tớ luôn mặc những bộ quần áo rất nữ tính để đến gặp cậu ấy và tỏ ra là mình thích chúng. Tớ đọc những cuốn sách vật lý, hóa học khi cùng cậu ấy đến thư viện. Nhưng sự thực không phải vậy. Tớ thích nổi loạn, thích dịch chuyển, thích bùng nổ, thích mặc những bộ quần áo khác người. Và... và tớ nghiền mấy bộ truyện tranh nhí nhố hơn là sách lý thuyết khô khan. Sự thực là mấy cuốn sách đó rất khó hiểu! Tớ thấy mình ngốc lắm.

Phước bước chậm lại rồi dừng hẳn, cậu nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt cậu ấy lấp lánh một cách khác lạ.

- Nếu như một người con trai thích cậu, cậu ấy sẽ không quan tâm cậu ăn mặc ra sao, có thích Conan không, là vì cậu ấy sẽ tự nhiên mà phát hiện ra những nét đáng yêu trong con người cậu. Tại sao cậu không để Khánh biết con người thật của mình? Cậu đúng là đồ ngốc. Được là chính mình, điều ấy luôn luôn dễ chịu mà, đúng không?

- Tớ không can đảm được như cậu, được chưa? Tớ sợ họ không chấp nhận tính cách của tớ, sở thích của tớ, niềm đam mê của tớ. Ồ, tớ còn sợ họ sẽ chê bai chúng. Cậu thấy không, bọn họ luôn thích soi mói về chiều cao của tớ. Nó thấp một cách đáng thương mà.

- Tớ thấy cậu đáng yêu mà.

- Chúng mình đừng nói về chuyện này nữa, được không?

Phước cụp mắt xuống, đột nhiên cậu ấy vươn tay ra nắm lấy năm ngón tay mảnh khánh của tôi. Tôi kinh hoàng nhìn mười ngón tay đang siết chắt lấy nhau. Phước chậm rãi kéo tôi về phía trước, giọng cậu trầm ấm:

- Ừ. Vậy thì bây giờ chúng mình sẽ nói chuyện Kid với Shinichi, ai đẹp trai hơn nhớ?

Bạn đã có một cậu bận thân cực hay ho để mỗi khi buồn có thể tự nhiên luồn tay vào tay cậu ấy và nắm thật chặt bao giờ chưa? Tin tôi đi, đó là một cảm giác rất tuyệt vời. Tôi khẽ mỉm cười, những ngón tay siết chặt:

- Này, rõ ràng là Shinichi mà...

***

Sau chuyến đi Hội An bất ngờ, có đôi lúc tôi vẫn nhớ tới Khánh, thỉnh thoảng cũng còn gặp lại cậu ấy đâu đó trong trường, đôi lúc đi chung với Thu, đôi lúc không. Nhưng tôi không còn nhớ cậu ấy nhiều như trước nữa. Cậu ấy và tôi đã không còn là một cặp, và có lẽ cũng là lúc nên để cậu ấy từ từ bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Nhưng dường như điều ấy cần rất nhiều thời gian và can đảm...

Đó là bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, khách mời rất đông. Tôi và Phước cũng được phát thiệp, chúng tôi đi chung với nhau, tất nhiên là rất kín đáo để lũ bạn không hay biết. Chỉ là tôi không ngờ đã thấy Khánh và Thu ở đấy, bị một vòng người vây quanh. Tâm điểm của bữa tiệc dồn hết vào họ. Thì ra Khánh và Thu chính thức tuyên bố với mọi người họ đều là "hoa đã có chủ".

"Hôn đi, hôn đi, hôn đi..."

Mọi người xung quanh phấn khích vỗ tay và hô lớn. Tôi loạng choạng giữa đám đông và thấy mình dường như đang lạc lối. Qua màn nước mắt mờ mờ, tôi nhìn thấy Khánh đứng dậy, từ từ đặt một nụ hôn lên trán Thu. Trong khoảnh khắc tôi như muốn tan ra. Đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ kéo tôi lại. Phước lôi tôi lên xe, mặc kệ tôi sống dở chết dở, cứ thế lao về phía trước. Hẳn là cậu ấy phi nhanh lắm, tôi cứ thấy gió quất vào mặt mình, lạnh buốt và đau rát.

- Này, bia, uống đi.

Ngồi trên sân thượng nhà Phước, chúng tôi bắt đầu uống bia. Tôi chưa bao giờ uống nhiều bia như vậy, cũng chưa bao giờ nhớ mình đã khóc to như thế. Tôi khóc rất lâu, thậm chí một mảng áo sơ mi của Phước đã bị nước mắt của tôi làm cho ướt tèm nhem. Cậu ta chẳng hề hấn gì, tiếp tục uống bia và cho tôi mượn bờ vai để khóc. Khóc cho thật đã, tôi nín hẳn, cũng không uống bia nữa, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai Phước, và ngắm sao. Mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, bàn tay lạnh cứng của tôi tìm thấy hơi ấm trong lòng bàn tay rất to và rộng của Phước. À, tôi đã nói với bạn chưa nhỉ, cảm giác có một cậu bạn thân và bất kể khi nào buồn cũng có thể nắm tay cậu ấy thật chặt ấy, đúng là rất tuyệt vời.

Phước lôi trong túi áo ra chiếc điện thoại, nhét một tai nghe của mình vào tai tôi và bật một bài. Ồ, đó là bài "Chân ngắn" của chị Cẩm Vân. Tôi mỉm cười.

"Tình yêu của anh thật nhỏ nhoi. Cô gái xinh xắn với ba mét bẻ đôi.
Mọi thứ dừng lại ở tương đối, và theo Anh- xtanh như vậy là tuyệt vời.
Câu trả lời là anh không cần biết, vì đối với anh là đâu có cần thiết
Vì chân dài ngắn với anh khác gì đâu. Em như vậy đã đủ làm anh u sầu...

Là em chân ngắn thương anh nhất trên đời
Cầu mong chi nữa hỡi anh hỡi anh ơi
Chân ngắn theo anh suốt chặng đường.
Dẫu bao nhiêu gian nan không rời
Vì yêu vì thương mỗi anh thôi
Là em chân ngắn yêu anh nhất trên đời
Đôi chân nhỏ bé nguyện theo anh khắp nơi
dù xa xôi góc bể chân trời, dù mai có vân đổi sao rơi
Chỉ mình anh, có anh, mỗi anh thôi...người yêu ơi..."

Đến cuối bài, Phước nhìn tôi cười khẽ và làm khẩu hình miệng rất chuẩn: "Chân ngắn nhưng não không ngắn là được rồi, đúng không... nhở?" Tôi bật cười. Chúng tôi vẫn ngồi trên tầng thượng, nghe đi nghe lại bài hát, tiếp tục cười nói những câu chuyện dở hơi. Mà bạn biết không, Phước ấy, cậu ta là cậu bạn tuyệt vời nhất quả đất này.

***

Thật tồi tệ. Mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ. Đó là vào một buổi chiều tôi và Khánh trượt ván ở công viên thì tình cờ gặp một nhóm bạn cùng lớp tôi. Điều tệ nhất ấy chính là nhóm bạn này lại ghét tôi vô cùng. Họ nhìn Khánh thật lâu, chỉ trỏ cười nói rồi bỏ đi. Điều đó làm tôi cảm thấy tức tối, cùng một chút sợ hãi. Và đúng như những gì tôi dự đoán, câu chuyện bắt đầu được truyền đi cả khối. Xôn xao đầu tiên chính là ở lớp tôi. Sẽ không có gì đáng nói nếu như tôi không nghe thấy một vài lời không mấy hay ho, và tất nhiên là nó chĩa về phía tôi. Họ nói tôi giả tạo, giả vờ ngoan ngoãn trước thầy cô, sau lưng lại ăn mặc kì quái và đi chơi với hội bạn hư hỏng. Sau đó những lời nói ác ý cứ như một cơn bệnh dịch, thậm chí một vài người bạn hiền lành ở lớp cũng bắt đầu nhìn tôi với một ánh mắt khác, e dè và cảnh giác. Tôi tình cờ bắt gặp ánh mắt dò xét của Khánh trong thư viện. Tôi cố làm nhanh thủ tục mượn sách và đi như chạy ra khỏi nơi ngạt thở đó. Tôi không hiểu cậu có ý gì, nhưng tôi ghét ánh mắt dò xét đó, thực sự ghét.

Đó là chuỗi ngày rất dài. Điều tồi tệ hơn cả đó là lúc này tôi bắt đầu thinh thích Phước và còn manh mún lên kế hoạch tỏ tình với cậu ta nữa cơ. Tôi không dám kể chuyện này với Phước, có thể bây giờ cậu ấy không biết, nhưng rồi chả chóng mà chầy, những lời đồn ác ý đó sẽ xôn xao tới lớp cậu. Tôi trở về nhà, nằm trên giường, úp mặt vào gối và khóc. Vừa khóc tôi vừa thu dọn lại tủ quần áo, tất cả những bộ quần áo kì quái đó tôi quăng hết vào một cái thùng lớn và bán lại cho cửa hàng cửa hàng quần áo của bà chị họ, cùng vài thứ vòng và phụ kiện. Vì thế ngay khi Phước hẹn tôi đi chơi, tôi đều mặc những thứ quần áo không thể bình thường hơn được nữa. Không biết là Phước nhạy cảm hay cậu ấy thường để ý mà Phước nhận ngay ra điểm bất thường của tôi. Tôi không muốn nói, chỉ cười.

Cuối cùng câu chuyện phiên bản thứ n được thêm thắt rất nhiều lời đoán già đoán non, cũng truyền tới tai Phước. Giờ ra chơi tôi tới lớp mượn cậu ta một cuốn sách giáo khoa, tôi thấy cậu đang đứng nói chuyện với một lũ bạn trên bục giảng. Bọn họ hướng ánh mắt về phía tôi và không có vẻ gì là tử tế cả. Tôi quay đầu định bỏ về lớp thì Phước nhìn thấy tôi. Cậu ta cau mày và chạy ra khỏi cửa. Tôi cảm thấy sợ hãi, tôi không biết phải đối diện với cậu ấy như thế nào, tôi đã thích Phước mất rồi.

Trong khoảnh khắc đó tôi quyết định chạy trốn. Trái tim như nhảy múa trong lồng ngực và bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi nghe thấy tiếng bước chân Phước chạy huỳnh huỵch đằng sau. Và thật may mắn tôi chui được vào trong nhà vệ sinh nữ. Tôi trốn trong đó đến hết giờ ra chơi và mười phút sau khi giờ học đã bắt đầu, tôi mới dám trở lại lớp, nói dối là mình bị đau bụng. Kể từ hôm rượt đuổi đó, tôi bắt đầu né tránh Phước. Khi thấy cậu ấy trên hành lang, tôi lập tức rẽ vào một ngách nào đó. Tôi bắt đầu mượn sách ở thư viện thay vì ngồi lại đọc, giờ ra chơi cũng ở lỳ trong lớp, xuống căng-tin mua đồ ăn thì để xõa mái tóc vốn dài của mình. Một tuần liền tôi không gặp Phước, cảm giác thực sự khó chịu. Giống như khi bạn nghiện món bánh ngọt ở Nguyễn Du tuyệt ngon đó, bạn phải dừng ăn nó một thời gian dài.

***

Thực ra tôi biết Phước không cố tìm tôi, bởi vì tôi dám cá là nếu cậu ta cố thì chắc chắn tôi sẽ bị phát hiện ngay ngày hôm sau thôi. Nhưng rồi Phước nghỉ học, ba ngày liền. Sáng chủ nhật ngồi lướt facebook, tôi thấy nick của Phước sáng. Tôi không biết cậu ấy có phải đấu tranh tư tưởng dữ dội như tôi hay không, nhưng năm sau phút sau thì tin nhắn của Phước tới.

"Ê này tớ ốm rồi. Có khi chiều cậu phải đem quà sinh nhật tới nhà tớ."

Phước hoàn toàn không nhắc gì tới vụ rượt đuổi hôm trước, có lẽ cậu ấy không muốn nói tới. Thế là tôi nhanh chóng reply lại: "Chuyện lạ nhỉ. Tớ đâu có chuẩn bị quà cho cậu."

"Ê này, không đùa nhé. Chiều ghé qua nhà tớ đi."

"Hmm, suy nghĩ thêm."

Gửi xong tôi đóng máy tính lại và bắt đầu gói quà cho Phước. Thực ra cũng không phải quà to, chỉ là một cuốn sổ tay ghi lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cảm giác khi ở bên cậu ấy và những chuyện xảy ra giữa chúng tôi. Tôi đã viết nó khá lâu để dành làm món quà sinh nhật cho Phước, như một lời tỏ tình. Nhìn món quà nằm im trên bàn, tôi (lại) đấu tranh tư tưởng xem có nên đến nhà Phước không, và nếu đến thì tôi phải nói gì với cậu ấy? Liệu cậu ấy có thích tôi không?

Cuối cùng, đúng ba giờ, tôi mặc thêm áo khoác, khóa cửa và đạp xe tới nhà Phước. Cậu ta mặc một bộ đồ ở nhà và đang lúi húi cho mấy con cá trong bể ăn. Khi cậu quay lại tôi thấy gương mặt Phước xanh xao, hai mắt thâm quầng lộ ra vẻ mệt mỏi, mái tóc nâu bù xù. Ồ, cậu ta là vậy, lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng "mất phong độ" nhất. Nhưng mà điều ấy luôn luôn dễ chịu, đúng không?

Tôi giơ món quà ra trước mặt cậu ấy, giọng run run:

- Chúc mừng sinh nhật.

Phước không nhận lấy, cậu ta cười cười, từ mắt ánh lên những tia tinh nghịch:

- Có gì muốn nói thì nói xem nào. Cậu không giấu nổi tớ đâu, nếu không tớ cũng chả nhận quà nữa.

Hai tay tôi run lên đến nỗi suýt làm rơi cả món quà. Tôi cụp mắt:

- Tớ biết tớ không xinh cho lắm, mà chân tớ thì rất ngắn, nhưng tớ có thể đi cùng cậu tới bất kì nơi nào trên thế giới. Chân ngắn sao phải xoắn mà, đúng không?

Phước khẽ bật cười, cậu vươn tay đặt món quà xuống bàn và bất ngờ ôm chầm lấy tôi. Tôi nghe thấy tiếng Phước khẽ thì thầm:

- Cậu ngốc lắm, không chỉ chân ngắn mà não cậu cũng ngắn nữa cơ. Nhưng mà vì thế tớ mới thích cậu.

Trước đây tôi luôn lo sợ mình mất điểm trong mắt người con trai mình yêu quý, tôi tạo ra những vỏ bọc hoàn hảo không phải tôi. Nhưng ở bên Phước, tôi phát hiện ra những điều đó là thừa thãi, bởi vì người yêu thương tôi, sẽ tự nhiên mà khám phá ra những nét đáng yêu trong con người tôi, cho dù tôi mặc quần áo như thế nào và đôi chân tôi dài bao nhiêu... Chân ngắn sao phải xoắn mà, đúng không? ;)

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2016

Kế sách "bẩn" của anh chàng đã qua một đời vợ - Truyện ngắn



Hắn là người đàn ông đã qua 1 lần đò. Vợ hắn chê hắn vô tâm, ích kỉ, không có trách nhiệm gì gì ấy, cuối cùng thì đòi li dị. 33 tuổi, trong khi nhiều gã còn độc thân chưa vợ, thì hắn đã cầm chắc phán quyết ly hôn của tòa án. Hai người có con chung, một cậu nhóc 4, thể theo nguyện vọng của vợ cũ, hắn nhường quyền nuôi dưỡng cho cô nàng.

Trong lần đi sinh nhật một người bạn, hắn đã gặp nàng. Nàng trẻ lắm, mới 24 tuổi đầu, lại xinh đẹp, có công việc ngon nghẻ nữa. Hắn mê tít nàng, đêm về cứ nghĩ đến nàng mà không tài nào ngủ nổi. Hắn quyết định, hắn phải lấy vợ nữa, hắn còn quá trẻ để sống thời gian dài lủi thủi 1 mình. Hắn phải cưới được nàng! Để cho sướng cái thân, để cho vợ cũ hắn tiếc hùi hụi vì đã bỏ hắn mà đi, để những kẻ từng chê bôi hắn phải đỏ mắt vì ghen tị!

Hắn nghĩ chán chê rồi, nếu mà cứ thẳng thừng phang sự thật vào mặt nàng, rằng hắn đã li dị vợ và có một cậu con trai thì thể nào nàng cũng chạy mất dép cho xem. Còn nếu giấu nhẹm chuyện đã từng li dị để đi tán nàng, cũng được thôi, nhưng gian nan phải biết, mà nhỡ trong thời gian ấy nàng nghe phong thanh đâu đó rồi điều tra ra thì toi đời hắn. Tóm lại là giờ, nếu hắn muốn lấy được nàng thì hắn phải nghĩ ra một mưu kế nào đó thật độc, tốc chiến tốc thắng, kiểu như đặt nàng vào hoàn cảnh không đồng ý cưới hắn thì không xong ấy. Vò đầu véo tai, bứt ra cả nắm tóc rụng, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một “mưu hèn kế bẩn”.

Hắn hối lộ thằng bạn là chủ nhân bữa tiệc sinh nhật mà nhờ đó hắn quen được nàng kia, nhờ nó hôm nào đi tụ họp ở đâu mà có mặt nàng thì rủ hắn đi cùng, âm thầm giúp đỡ hắn luôn thể. Hắn chẳng phải chờ lâu, 1 tuần sau đã có một bữa tiệc mà nàng cũng tham dự. Cả tối ấy, hắn quấn quýt lấy nàng không rời, tìm mọi cách để lấy lòng nàng. Thằng bạn hắn biết tỏng nàng không uống được rượu, nên cố tình hò hét cả đám tới chúc rượu, ép nàng uống bằng được. Cuối cùng sau vài chén rượu thì nàng đã say mờ cả mắt, và hắn, tuyên bố là bạn của nàng, sẽ đưa nàng về.

Đưa nàng về nhà mình, hắn nhìn nàng nằm mềm nhũn trên giường, lòng đắc ý vô cùng. Hắn bắt đầu cởi quần áo của nàng và chụp lại vài bức hình. Sau đó, hắn chiếm lấy thân thể nàng, mặc cho nàng vẫn mê man không biết gì cả. Khi đã thỏa mãn và mệt nhoài, hắn sung sướng tột cùng, ôm nàng ngủ tít.

Sáng hôm sau, đúng như hắn dự đoán, nàng tỉnh dậy, hoảng hốt và sợ hãi tột độ. Nàng hết khóc lóc lại mắng chửi, nhục mạ hắn. Hắn im lặng nhận hết, chỉ đưa ra một lí do duy nhất: “Anh yêu em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, và anh sẽ chịu trách nhiệm”. Nói rồi hắn rút trong túi quần ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh quỳ xuống trước mặt nàng: “Anh muốn cưới em làm vợ! Hãy làm vợ anh nhé! Chiếc nhẫn này anh mua từ ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, luôn mang theo bên mình không rời, anh đã thề đời này không lấy được em thì sẽ không lấy ai khác nữa”. Nghe ngôn tình và lãng mạn chưa? Nàng dù giận hắn vì hành động đêm qua thì cũng phải có chút xúc động trước tấm chân tình của hắn chứ nhỉ.

Nàng không trả lời hắn mà bỏ ra về. Hắn cười nhếch mép, nàng đã không còn giận dữ, thế là thành công một nửa rồi. Bước tiếp theo, hắn sẽ khiến nàng phải ngoan ngoãn chui đầu vào rọ!

Ngày hôm sau, những tấm ảnh nóng của nàng và hắn bị tung lên bởi một tài khoản facebook ảo. Nàng gần như phát điên lên, đến tìm hắn để hỏi cho ra lẽ. Hắn vội vàng thề thốt: “Anh thề, đúng là anh chụp những bức ảnh đấy, vì anh muốn lưu lại kỉ niệm về em, nhưng anh tung lên mạng để làm gì? Anh đang muốn cưới em thì sao anh có thể làm hại em chứ? Em cứ yên tâm, anh sẽ làm rõ việc này!”.

Hắn để ảnh đấy vài ngày cho bàn dân thiên hạ cùng xem no mắt, sau đó mới gỡ xuống rồi thông báo với nàng: “Đã nhờ được người giải quyết, em yên tâm, không bao giờ những tấm ảnh ấy sẽ còn có thể xuất hiện nữa!”. Hắn bảo, nguyên do là lúc hắn đi chơi với hội bạn, 1 thằng trong đám mượn máy hắn, thấy ảnh ở đấy nên đã chơi khăm hắn. Hắn vừa đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, vừa lạy lục xin nàng tha tội vì sự bất cẩn của hắn, chứ thế thì đến đá cũng phải lung lay.

Biết nàng rơi vào khủng hoảng trầm trọng sau vụ ảnh nóng kia, hắn liền đóng vai soái ca chịu chi, si tình, mua quà tặng nàng tới tấp, gửi hoa đến an ủi nàng liên tục, mời nàng đi ăn nhà hàng sang trọng cho khuây khỏa, bên cạnh nàng bất cứ khi nào nàng cần. Và mỗi lần như thế, hắn vẫn không quên nhắc lại lời cầu hôn của mình. Nếu một gã đàn ông lợi dụng lúc mình say để thỏa mãn xong quất ngựa truy phong thì quá là đáng hận, nhưng nếu anh ta thẳng thắn và tha thiết muốn cưới mình thì phụ nữ vốn là động vật dễ mềm lòng, có thể tha thứ cho quá nửa lỗi lầm gây ra rồi. Suy cho cùng, ai nỡ tàn nhẫn với người đem lòng yêu mình chứ?! Tình yêu làm gì có lỗi!

Nàng lại ngày ngày được nghe hắn rủ rỉ vào tai: “Giờ mình tuyên bố là mình đang yêu nhau, ảnh đấy là chuyện thân mật của đôi lứa yêu nhau, rồi mình cưới nhau luôn, sẽ chả ai nói được gì nữa. Mình cứ hạnh phúc là họ ghen tị ngay thôi!”.Nàng dần dà mềm lòng, nhìn kĩ ra thì thấy hắn cũng được lắm. Ngoại hình ổn, công việc tốt, lại yêu nàng say đắm tưởng chết đi được ấy, còn mong chờ gì hơn thế ở một người đàn ông?

Cũng tới lúc thèm một gia đình và những đứa trẻ, thế là nàng gật cái rụp. Hắn bảo, đằng nào chả cưới, cưới sớm tránh để đấy thiên hạ bàn tán ra vào. Thế là chỉ nửa tháng sau ngày những tấm ảnh của nàng rò rỉ, hắn đã dắt được tay nàng vào lễ đường. Hỉ hả, phấn khích và mãn nguyện lắm! Phen này pháp luật đã công nhận, thiên hạ cũng đều biết hết rồi, nàng có phát hiện ra chuyện hắn từng có vợ con thì cũng cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, dễ dàng gì mà từ bỏ?!
 
Blogger Templates